
Trong đời sống hiện đại, người ta có thể dễ dàng sở hữu một căn bếp đầy đủ tiện nghi: bếp điện, lò nướng, máy rửa chén, tủ lạnh âm tường. Mọi thứ sáng bóng, sạch sẽ, hiệu quả. Nhưng cũng vì vậy, căn bếp dường như ngày càng ít hơi người – ít tiếng cười, ít mùi khói, và ít cả những vật dụng mang dấu vết thời gian.
Thế rồi có lúc, người ta lại tìm về những điều tưởng đã cũ: một chiếc thớt gỗ dày, đôi đũa mun sẫm màu, muỗng gỗ khua vào nồi canh kêu cộc cộc, hay cái kệ treo ly đơn sơ. Những món đồ không hẳn tiện, nhưng lại khiến ta thấy gần, thấy mình được chậm lại, được thở đều hơn, được nhớ lại một thời mà căn bếp là trung tâm của cả gia đình.
Bếp xưa: nơi bữa cơm là chuyện lớn trong ngày
Ngày trước, người ta nấu ăn không phải cho vui, mà là việc chính trong ngày. Nấu cho chồng con, cho cha mẹ, cho khách ghé chơi. Căn bếp là nơi ấm nhất nhà, là chỗ tụ họp, là tiếng nói cười, là mùi cơm thơm nghi ngút lẫn mùi khói củi bay lên mái.
Trong căn bếp đó, những món đồ gỗ là bạn đồng hành. Từ cái rổ tre rửa rau, chiếc đũa cả đảo nồi xào, đến chiếc thớt gỗ đã sứt cạnh sau bao lần dùng dao chặt xương. Mỗi vết trầy trên gỗ, mỗi dấu cháy xém trên cán thìa đều là một phần của lịch sử sống – của gia đình, của người nấu bếp, và của những ngày tháng đã trôi qua.
Gỗ – thứ chất liệu không hoàn hảo, nhưng có hồn
Gỗ không mượt mà như sứ, không sáng bóng như inox, nhưng gỗ có tuổi, có vân, có sự trầm lặng. Gỗ không đồng đều và cũng chẳng bao giờ giống nhau – như chính từng căn bếp, từng người nội trợ, mỗi người một cách sống, một nhịp riêng.
Khi cầm vào một món đồ gỗ – khay trà, đĩa nhỏ, thìa muối, bạn sẽ nhận thấy cảm giác khác hẳn. Không phải "sang trọng", mà là "thân quen", không phải "hoàn hảo", mà là "gần gũi". Đó là cảm giác của vật dùng lâu năm, của bàn tay quen tay, của thứ gì đó không chỉ để dùng – mà còn để sống cùng.
Giữ lại một nhịp sống chậm – ngay trong căn bếp hiện đại
Chúng ta không cần quay lại sống như ngày xưa. Nhưng giữa căn bếp hiện đại, vẫn có thể chừa ra một khoảng nhỏ cho những điều xưa cũ. Một chiếc kệ gỗ treo ly, một khay đựng gia vị bằng tre, một bộ đũa cầm vừa tay, không trơn tru mà lại thấy thân.
Bởi vì đôi khi, để cảm thấy "sống", ta không cần nhiều, chỉ cần một nơi để đứng yên, một món đồ để nhớ, một căn bếp để khi nấu một bữa cơm đơn giản, ta không thấy mình đang “làm bếp”, mà đang chăm lo – cho người khác, và cho chính mình.
Đồ gỗ làm chậm lại những điều quan trọng
Ohiama không làm đồ gỗ chỉ để đẹp. Chúng tôi làm để dùng – và để nhắc nhớ. Rằng bạn không cần quá nhiều thứ, chỉ cần vài món đủ gần gũi, đủ bền.
Chúng tôi không cố “làm gỗ thành hiện đại”. Ngược lại, chúng tôi giữ lấy vân gỗ nguyên bản, tay cầm thủ công, bề mặt không quá bóng – để khi bạn sờ vào, bạn vẫn nhận ra đâu là tự nhiên. Mỗi sản phẩm là một câu chuyện nhỏ, không phải của chúng tôi, mà là của bạn – người sẽ dùng nó, và để lại vết dấu riêng trong quá trình sống.
Một góc bếp gỗ – để đi chậm lại giữa cuộc sống quá hối hả
Không gian bếp không cần rộng, chỉ cần đủ cho mình đứng nấu một món ăn, pha một ấm trà, hoặc đơn giản là… không làm gì cả. Ngồi đó, nhìn trời qua ô cửa nhỏ, ngửi mùi gỗ lâu năm thấm mùi dầu ăn, mùi khói trà, mùi nắng.
Góc bếp gỗ không cần hiện đại, chỉ cần thật. Bởi vì trong những ngày sống vội, một góc như thế có thể trở thành chốn an trú. Không phải là nơi để nấu ăn nhanh – mà là để sống chậm. Không phải nơi để khoe bếp đẹp – mà là để trở về với chính mình.